Siêu nhân (2025) – bộ phim đầu tiên trong kỷ nguyên mới của vũ trụ DC – đã gây ấn tượng mạnh mẽ với khán giả và giới phê bình. Tác phẩm không chỉ đáp ứng kỳ vọng tái khởi động vũ trụ siêu anh hùng đầy màu sắc mà còn được đánh giá cao hơn Man of Steel (2013) của Zack Snyder trên nhiều phương diện. Dưới sự chỉ đạo của James Gunn, Superman trình làng với một diện mạo mới, khắc phục những hạn chế của phiên bản trước và mở ra hy vọng cho tương lai của dòng phim siêu anh hùng.

Sự thay đổi rõ rệt nhất nằm ở cách khắc họa nhân vật chính Clark Kent. Nếu như trong Man of Steel, Superman là một người đàn ông xa lạ và lạc lõng giữa nhân loại, thì trong phiên bản mới, do David Corenswet thủ vai, Clark Kent là một chàng trai trẻ lớn lên ở Kansas với những giá trị nhân văn sâu sắc từ cha mẹ nuôi Jonathan và Martha Kent. Dù phải đối mặt với sự thật rằng mình được gửi đến Trái đất để chinh phục loài người, Clark vẫn chọn con đường bảo vệ và đồng hành cùng nhân loại. Sự lựa chọn này thể hiện tinh thần lạc quan và niềm tin vào điều tốt đẹp, giúp Superman của James Gunn trở nên gần gũi và dễ tạo sự đồng cảm hơn.

Một điểm nổi bật khác của Superman (2025) là tông màu tươi sáng và bầu không khí hy vọng xuyên suốt bộ phim. Khác với thế giới u tối, nhiều màu sắc bi kịch và hoài nghi trong Man of Steel của Zack Snyder, James Gunn chọn phong cách rực rỡ, đậm chất truyện tranh và đầy sức sống. Những khung hình được chăm chút kỹ lưỡng, lấy cảm hứng từ thời kỳ vàng son của DC Comics, khiến người xem như được sống lại thời hoàng kim của siêu anh hùng trên trang giấy.

Jonathan Kent, nhân vật từng bị chỉ trích trong Man of Steel, được tái hiện trong bản phim mới với diễn giải đầy cảm xúc. Jonathan Kent do Pruitt Taylor Vince thủ vai là một người cha khiêm tốn, dịu dàng, truyền cảm hứng cho con trai bằng chính sự tử tế và lòng tin vào con người. Dù xuất hiện không nhiều, nhưng ông trở thành điểm tựa tinh thần vững chắc cho Clark, đặc biệt là trong một cảnh cảm động ở hồi ba của phim – một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất của tác phẩm.

Không giống nhiều bộ phim siêu anh hùng khác, Superman (2025) không mất quá nhiều thời gian để giới thiệu nhân vật. Thay vào đó, phim đưa nhân vật chính vào trung tâm của những xung đột, nơi anh không chỉ chiến đấu với kẻ ác mà còn cứu trẻ em, hỗ trợ những người cần giúp đỡ. Thế giới của DCU được mở rộng một cách tự nhiên, không gượng ép, với sự xuất hiện của nhiều nhân vật phụ như Green Lantern, Hawkgirl, hay Mr. Terrific. Những nhân vật này không chỉ là “trứng Phục Sinh” mà có vai trò rõ ràng trong câu chuyện, hứa hẹn những tuyến truyện tương lai thú vị.

Mối quan hệ giữa Clark và Lois Lane (Rachel Brosnahan) cũng được xây dựng một cách tinh tế. Phim tập trung vào sự khác biệt trong thế giới quan của hai người – một người lý tưởng hóa, một người thực tế – và để cho sự thấu hiểu, tin tưởng dần nảy nở. Chính điều này khiến mối quan hệ của họ trở nên đáng nhớ, khác hẳn với mối tình có phần gượng ép trong DCEU.

Kẻ phản diện Lex Luthor, do Nicholas Hoult thủ vai, được xây dựng một cách chỉn chu và bám sát nguyên tác hơn hẳn phiên bản Jesse Eisenberg. Sự đối lập giữa anh và Superman không đơn thuần là thiện – ác, mà là xung đột giữa trí tuệ lạnh lùng và lý tưởng nhân bản. Mỗi lần Lex Luthor xuất hiện đều tạo sức nặng, hứa hẹn là đối trọng lâu dài cho Superman trong DCU.

Nhịp phim của Superman (2025) cũng được đánh giá cao nhờ sự tập trung và liền mạch. Không như Man of Steel bị đứt đoạn vì quá nhiều hồi tưởng, bản phim mới luôn giữ được xung lực kể chuyện từ đầu đến cuối. Mỗi cảnh phim đều có mục đích, dẫn dắt cảm xúc người xem đi từ tò mò, hồi hộp đến xúc động. Và khi phim kết thúc, khán giả rời rạp với một nụ cười nhẹ nhõm – thứ cảm giác mà các phim DC đã lâu không còn mang lại.
